
Xin chào mọi người, đã lâu quá mình hông có viết bài gì mới, nhưng lâu lâu mình vẫn nhận được đăng ký và comment của các bạn <3. Xin cảm ơn các bạn vẫn ghé blog “tùm lum” của mình và đọc các tâm sự của mình.
Nhân hôm nay đọc bài blog mới của Chi Nguyễn “Rồi sao? What can you do about it? Làm mình nhớ lại khoảng thời gian mình còn sống ở Việt Nam. Mỗi người mỗi cảnh, lúc đó cả gia đình đợi chờ giấy tờ bảo lãnh sang Mỹ và không biết lúc nào thì được gọi, có được gọi hay không, hay đang học đang làm dở dang thì lại phải bỏ hết để đi sang Mỹ. Trong cái tâm lý đó, mình lúc nào cũng bị dằn xé giữa cuộc sống của đi hay ở, nếu đi thì cần gì phải cố gắng đi học, đi làm ở Việt Nam làm gì nữa. Một phần ba mẹ cũng chẳng ép coi mình muốn học gì, làm gì cho tương lai, nên mình làm những gì mình thích, không quan trọng tiền bạc, cũng không quan tâm công việc đó sẽ đưa mình đến đâu. Mọi kế hoạch đều là “cái gì đến sẽ đến” hay làm cho vui. Mình rớt tốt nghiệp ở ĐH Ngoại Thương lần 1, và thi lại lần 2 thì vừa đủ điểm pass. Cho dù có bằng ĐH, mình cũng chẳng làm những ngành nghề liên quan như các bạn cùng thời, mình đi làm marketing và front desk của studio Soham Yoga. Don’t get me wrong. Thời gian làm việc ở Soham tuy là một tiệm nhỏ, nhưng mình học được rất nhiều từ hai anh chị chủ có tâm, khởi nghiệp. Mình cũng được phép thử các thứ linh tinh mình thích như làm website, bán hàng, customer service, học yoga miễn phí, hehe.
Sau đó, bạn trai mình lúc đó (chồng mình hiện tại) cũng suốt ngày làm công tác tư tưởng cho mình. Cho dù tương lai không xác định, lại nằm trong tay người khác đi nữa, mình cũng có QUYỀN tự quyết định cho cuộc sống mình muốn. Hãy cứ bước một bước, dấn thân vào làm các công việc thử thách, dù gì mình cũng sẽ học được một cái gì đó mới. Không thì làm việc kiếm tiền, để đi chơi, du lịch hay để dành cho tương lai. Nên từ lúc đó, mình thay đổi suy nghĩ, và vào làm tại Bosch. Công việc ở Bosch thì chán. Công ty càng lớn, công việc mình được làm lại càng nhỏ xíu đi. Một phần mình cũng chẳng muốn chứng tỏ bản thân, cố gắng nhiều mà chẳng được công nhận, rồi còn bị ganh ghét nơi công sở bởi các bánh bèo vì mình chơi với toàn con trai :)). Ủa?! Và chuyện gì đến cũng đến, mình xin nghỉ việc vì cảm thấy chán nản, không phát triển được bản thân theo cách mình muốn, cũng không được làm những việc mình thích. Mình nghỉ việc trước khi gia đình có tin phỏng vấn visa nữa. Nên sau đó lại những chuỗi ngày cầm hồ sơ đi phỏng vấn, cả tháng trời và đùng một cái thì lịch visa tới. Và mọi thứ thay đổi nhanh chóng trong vòng 1 tháng, cả gia đình mình sang Mỹ định cư.
Từ khi sang Mỹ, thì mình cảm thấy mình trưởng thành một cách nhanh chóng, cả trong suy nghĩ và hành động. Mình quyết định từ bỏ hết tất cả và làm lại từ đầu. Mình không cảm thấy ngại và đi làm cả những công việc lao động được cho là thấp nhất: làm nails (có khi cả ngày chỉ ăn 1 ổ bánh mì, không dám uống nước vì sợ không có giờ đi è, vừa làm vừa nghĩ chuyện để nói chuyện với khách, mà mình thì introvert nên rất rất khó khăn), phục vụ nhà hàng (chạy suốt 5~8 tiếng mỗi ngày, chịu complain cả hai phía khách và bếp, học thuộc menu, nguyên liệu trong món ăn, cách làm nước uống, vv… Mà mình thì thích món gì làm nhà hàng đó nên đổi tiệm khoảng 1-2 tháng/ lần haha: Việt, Thái, Nhật, Hàn) công nhân Amazon (haiz, công việc rất cực đi đứng liên tục suốt 10h/ ngày, khiêng vác đồ nặng, ăn trưa chỉ có 20′ và mình luyện được tuyệt chiêu ăn nhanh trong 10′, chủ thì keo, nhưng vì benefit rất tốt nên cũng ráng làm).
Trong khoảng thời gian đó, mình vẫn đi học, vì mục tiêu mình đặt ra là đi học lại nên những công việc trên mình chỉ xem là công cụ kiếm tiền giúp mình đạt mục đích. Một năm đầu tranh thủ tự học tiếng Anh để đi thi compass test (bài thi đầu vào tiếng Anh về Toán và Văn, đánh giá lớp English và Math mình được vào). Hai năm sau đó, mình lấy được bằng AA (tương đương Cao đẳng), và xin chuyển lên học tiếp lên BA (tương đương Đại học). Hai năm sau đó với chương trình Bilingual teaching program của Highline kết hợp với trường Western Washington University, mình đã đạt được ước mơ làm giáo viên với thời gian ngắn hơn chương trình bình thường 1 năm (chương trình bình thường phải học 2 năm, và đi thực tập 1 năm sau đó mới được cấp bằng dạy). Nói ra thì thấy đơn giản, chỉ đi học và đi làm thôi mà, có gì đâu mà than đúng hông. Ở ngoài nhìn vào thì đơn giản, nhưng mỗi ngày mình đều phải làm 8 tiếng, đi học buổi tối 3 tiếng, về nhà phải plan cho các nhóm và bài giảng ngày hôm sau, nên thời gian đó mình chỉ ngủ có 5-6 tiếng mỗi ngày. Ồ, còn thứ bảy thì đi học cả ngày. Còn ngày chủ nhật thì ngồi plan và làm bài tập của lớp. Hai năm trôi qua một cái vèo, có bằng BA nhưng vẫn phải thi những 4-5 cái test của Bang mới được chính thức đứng lớp dạy. Và tất cả những việc đó không thể đạt được nếu như mình không quyết tâm thực hiện. Nên mình cảm thấy tự hào nhiều khi vượt qua được mấy cái đó và vẫn còn sống, vẫn là con người, haha =))).
Hiii, rồi giờ kể chuyện năm nay. Đại dịch đến một cái đùng, vì mình cũng quen chuyện bất ngờ rồi, nên nghĩ chuyện sẽ làm gì tiếp theo “What can I do about it?” Năm nay mình gặp thêm những thử thách mới, khó khăn mới. Mình được dạy trường cấp 2 (khác hoàn toàn với cấp 1 mình thực tập). Dạy môn Xã hội học (là lịch sử, địa lý, các môn mình dở nhất khi đi học ở VN) và Văn (hic, môn này mình vừa dở vừa không thích, ngay cả các bài essay tiếng Anh điểm cũng không cao, đủ pass T_T). Ok!
“Ông trời chỉ cho chúng ta thử thách để ta có thể vượt qua”
Jin (Japansese TV Series).
Mình đặt mục tiêu là xây dựng cộng đồng lớp, xây dựng mối quan hệ với mấy đứa, để mấy đứa tin tưởng và vượt qua năm học khó khăn trong đại dịch này. Và cái hình trên là mình được đề cử Gold star rookie teacher (giáo viên mới ngôi sao vàng) bởi học sinh. Mỗi lúc khó khăn tột độ, những lúc mình nghĩ đến việc từ bỏ, thì những kỉ niệm về thành công như vậy giữ mình ở lại với mấy đứa. Tất cả rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có kỉ niệm là ở lại. Mình cũng cảm thấy vui vì đạt được mục đích của mình năm nay rồi. Như bài viết của Chi Nguyễn, hãy cố gắng hết sức có thể, lập ra mục tiêu và phải quyết tâm đạt được nó bằng mọi giá, thì cho dù mình không đạt được mình vẫn có thể hãnh diện vì nỗ lực hết sức.
Năm nay mình cũng thấy hơi tội lỗi vì bỏ bê blog. Một phần vì bận soạn bài, soạn giáo án cho 3 lớp khác nhau. Một phần vì mình đang học lên Master online (hơi bị điên đó, hic). Chương trình này nó linh động thời gian, mình học, thi và kết thúc nhanh hay chậm do bản thân mình. Có người hoàn thành chỉ trong 2 tháng, có người hoàn thành trong 1 kỳ 6 tháng. Còn mình thì vẫn đang procrastination – trì hoãn T_T. Nên đến giờ 8 tháng rồi vẫn chưa xong. Bây giờ mình sẽ quyết tâm lo học và lấy cái bằng trong hè này, quyết tâm, quyết tâm!
Chúc mọi người luôn an toàn và khỏe mạnh. Mong đại dịch này sớm được kiểm soát và cuộc sống có thể trôi đi nhẹ nhàng hơn. Sức khỏe tinh thần cũng quan trọng không kém nên mọi người đừng quá lo lắng về những việc mình không cần-trô (control) được. Luyện tập biết ơn mọi thứ, dù là nhỏ nhất, cũng giúp chúng ta bớt lo lắng và thanh thản hơn.