Câu chuyện chưa có tựa…

Ngày cấp II (middle school), tôi – một con bé ngổ ngáo, luôn chỉ biết có học và chơi, bạn bè nhận xét tôi “quậy nhưng chịu học”, càng nể hơn vì luôn nằm đầu TOP của lớp. Mọi việc cứ thế tiếp diễn cho đến khi BẠN chuyển về trường.
Dạo đó, bạn bè của tôi rất nhiều nhưng tôi lại có rất ít bạn thân, tính cách bên ngoài có vẻ mạnh mẽ, hòa đồng nhưng bản chất bên trong lại có vẻ yếu đuối, ẩn mình. Ngày ấy, BẠN cùng lớp tôi, lại ngồi gần tôi, và BẠN cũng là người bạn khác phái đầu tiên làm cho tôi khó xử. Tôi thật không hiểu, khi những tên bạn khác phái chọc tôi, tôi có thể chọc lại hoặc tỉnh bơ như không. Nhưng đối với BẠN, luôn làm tôi phải tức tối suy nghĩ tìm cách trả đũa >_<.

Cho đến một ngày, BẠN bảo tôi về đọc email. Tôi lại cố ý làm trái và cả tháng sau mới online. Bất ngờ! Shock! BẠN thổ lộ rằng BẠN MẾN TÔI.
Khi đó tôi cũng nhận ra BẠN đặc biệt hợn trong tôi từ lúc nào, nhưng bản tính nhút nhát đã ngăn tôi. “Chúng mình còn nhỏ, lo học thui, mình chỉ xem cậu như BẠN…” Tôi viết cả một email dài thòng để trả lời BẠN.

Hôm sau, nghĩ đến chuyện đối mặt với BẠN, tôi cảm thấy bối rối. BẠN cũng thấy được điều đó, và hỏi tôi: “Mài đọc email chưa?”

“Ah, uh, đọc rồi” – cố gắng lảng tránh ánh mắt của BẠN.

Bỗng nhiên, “HAHAHAHAHAAAA…. Viết gì muh dài thế. Về coi lại ngày đi pà :p”

Mở to mắt ra nhìn BẠN, không thốt nên lời T_T. Đó chỉ là TRÒ ĐÙA ngày Cá tháng tư (April Fool). Tôi shock, tôi cảm thấy đau, và tôi GIẬN BẠN. Tôi không hiểu tại sao bản thân mình lại tức giận đến như vậy. Và tôi nhận ra: Mình THIK BẠN >_<!

Nhỏ bạn thân tôi cũng chuyển trường đi vào năm ấy, tôi như không còn một cái “phao” nào để bám víu, không ai đủ tin tưởng để tôi mở lòng ra tâm sự. Và tôi GIẬN BẠN thật lâu!

Lớp 9, không còn chung lớp, tôi lại được chọn làm cán bộ lớp (Lớp phó học tập – Vice president). Công việc giúp tôi hòa đồng hơn với bạn bè. Tính cách tôi “trầm” hẳn, bớt ngổ ngáo hơn xưa. Và BẠN trong tôi, không còn đặc biệt như xưa. Ngưỡng mộ, rồi ngộ nhận, có lẽ vậy!

Vào cấp III (Highschool), BẠN và tôi lại chung trường! Ngày đầu năm, tôi thấy sự ngạc nhiên trong mắt BẠN khi nhìn tôi khép nép trong bộ áo dài lần đầu tiên mặc trong đời. BẠN lại chọc tôi, tôi đỏ mặt quay đi, BẠN ngạc nhiên, bối rối.

Rồi thời gian trôi, tôi quen dần với việc mặc áo dài, mỗi ngày, lại nhí nhảnh vui đùa với bạn bè. Thỉnh thoảng tôi vẫn gặp BẠN, vẫn nói đùa như xưa, vì chúng ta là bạn!

Cuối năm đó, “biến cố” xảy ra, BẠN…. ở lại lớp! BẠN tránh gặp mặt mọi người, thu mình. Tôi cảm giác mình là người có lỗi. Sao tôi không quan tâm đến BẠN đủ nhiều để nhận ra BẠN cần giúp đỡ.

Tự trách bản thân mình, tôi viết một ecard chúc mừng sinh nhật BẠN (July 1 – summer), gửi vào email cũ và mong đợi một sự hồi âm. Vài ngày sau, BẠN reply cảm ơn! Tôi vui lắm, và viết cho bạn những lá email, mong kéo BẠN ra khỏi “vỏ ốc”. Và BẠN đã thực sự mở lòng ra với tôi.

Tôi và BẠN cùng làm việc part-time trong dịp hè, đây có lẽ cũng là thời gian tôi và BẠN gắn bó nhất. BẠN tâm sự với tôi rằng: gia đình bắt BẠN sang Pháp. Như tiếng sét ngang tai, tôi không biết nói gì. Ngày gọi BẠN đi, BẠN trốn ra Vũng Tàu 2 ngày. BẠN kể tôi nghe, tôi không biết nên vui hay nên buồn.

Rồi BẠN ngỏ lời với tôi. Mỉm cười, tôi đồng ý. Những ngày đi học bằng bus, buổi chiều BẠN hay đón tôi về. BẠN dắt tôi đi ăn mừng, chỉ vì tôi nhận được kết quả thi nghề Tin học loại Giỏi (tôi mời nhưng BẠN lại dành trả tiền). BẠN luôn mỉm cười mỗi khi tôi tíu tít kể chuyện >.<. BẠN luôn là người đưa lưng ra cho tôi trút giận mỗi khi có chuyện bực mình. BẠN luôn là người tiễn tôi về tận nhà mỗi ngày mặc dù nhà tôi cách nhà BẠN 2 cây số (2km = 3 miles by bike) và chúng tôi đi xe đạp.

BẠN là người đầu tiên nắm tay tôi trên suốt đường về trong cơn mưa phùn lất phất sau buổi tiệc sinh nhật của thằng bạn thân. BẠN là người đầu tiên rủ tôi đi chụp hình sticker Hàn Quốc (đang hot thời điểm đó, photobooth). BẠN là người đầu tiên làm tôi mỉm cười vì những điều ngốc xít và những món quà BẠN tặng chẳng nhân dịp gì. BẠN là người đầu tiên làm tôi cảm thấy mình ĐẶC BIỆT!

Rồi tôi tâm sự với BẠN, gia đình tôi sẽ sang Mỹ định cư, nhưng thật sự tôi chẳng muốn đi với rất nhiều lý do làm tôi e ngại. BẠN chỉ im lặng. Và sau đó, BẠN trở nên lạnh nhạt, xa lánh tôi. Tôi hoang mang, BẠN lại càng lẫn tránh. Tôi thật sự rất buồn nhưng quyết định tôi không níu kéo BẠN nữa. Tôi chia tay!

Tôi và BẠN cùng ĐAU. Nhưng tôi bắt đầu lên 12 (12th grade), tôi không cho phép mình gục ngã. Lao đầu vào học, bạn bè, part-time, tôi muốn QUÊN BẠN đi. Và lúc ấy, tôi lại biết được lý do BẠN xa lánh tôi: BẠN muốn tôi quyết định đi Mỹ, BẠN không muốn là vật cản cho tương lai của tôi.

Thật đau! Tôi đã khóc, khóc rất nhiều, và tôi chạy đến bên BẠN, chỉ để nói: “Mày là đồ tồi! Chúng ta không còn là bạn của nhau nữa!”

Từ đó, tôi và BẠN như hai người xa lạ! Thời gian trôi, nỗi đau trong tôi cũng dần tan, chỉ còn lại nỗi hối hận. Rồi tôi đè chặt lòng tự ái, gặp BẠN và nói “Xin lỗi, tụi mình làm bạn như xưa ha?”

BẠN mỉm cười: “Tui đâu có giận dai như ai kia!”

Lòng thấy thanh thản, nhẹ nhõm. Chúng tôi đã có thể cười mỗi khi gặp nhau thay vì ngoảnh mặt làm ngơ. Và điều gì đến cũng đã đến, BẠN quay về bên tôi. Thế nhưng chỉ được vài tuần, BẠN bảo không chịu được bản chất con nít của tôi, cứ hay giận BẠN vu vơ. Và BẠN nói rằng: ” Goodbye my luv! Chúng ta chỉ làm bạn thôi! Tình bạn luôn đẹp hơn tình iu mà!”

Tôi đã khóc rất nhiều, rất nhiều vì đây là lý do mà tôi không thể phản bác. Tôi nghĩ mình không thể níu kéo được BẠN nữa. Lau khô nước mắt và “Ukie”

Thỉnh thoảng, tôi vẫn hay nhìn thấy BẠN trên đường, tôi vờ như không thấy, để rồi khi xa BẠN, tôi nhẹ mỉm cười….

Và BẠN ơi, tôi NHỚ BẠN….

Bonus: Đây là phần thư của BẠN gửi cho tôi trong nhật ký của tôi. Từ lúc quen BẠN, tôi có thói quen viết Nhật ký để lưu lại những kỷ niệm, hoặc chỉ là nơi giải tỏa cảm xúc không biết kể cùng ai. Ngạc nhiên thay, đa số trong đó đều liên quan đến BẠN. Nên tôi lưỡng lự có nên đưa Nhật ký này để BẠN hiểu rõ BẠN quan trọng thế nào với tôi hay không. Kể với thằng bạn thân, nó thách thức tôi đưa cho BẠN. Thà không thách, nhưng bị thách nên tôi làm thật. Và đây là phần BẠN viết trả lời cho những tình cảm của tôi lúc đó.

Đây là trang người bạn trai của bạn dành cho bạn. Hãy giữ và luôn nhớ!

Từ lúc quen L đến giờ, T luôn không hiểu tại sao mình lại luôn lo lắng và suy nghĩ trước khi làm bất kỳ việc gì! Lúc “chia tay” (bức thư L đưa T – [thư chửi tới tấp: “Mày nghĩ mày là ai? Lỗ rốn của vũ trụ chắc? Mày nghĩ vì mày mà tao ở lại sao?”] )

Không cần đọc T cũng biết L giận T nhưng đành chịu vì mong sau này L sẽ hiểu nên T không hề giận L. Sau lúc đó, T rất buồn nhưng thui mong lòng mình “vui”, nên cố gạt L qua một góc.

Bây giờ đọc cuốn Nhật ký này, giúp T hiểu hơn về L. Nhưng L ah, đọc mấy lần roài, và cũng suy nghĩ rất kỹ. T đã có quyết định, vì T không học giỏi, nhà lại nghèo, nên bây giờ chỉ lo học mong sau này má mình không phải vất vả vì mình nữa. Còn L thì quá giỏi, dễ thương, chắc là sẽ có người “xứng đáng hơn T”. T không thể để chính mình trở thành “vật cản” hay “gánh nặng” của bất kỳ ai.

Bạn hãy luôn nghĩ đến những kỉ niệm đẹp của tình yêu và hãy cho qua những nỗi buồn vì không ai có thể sống hoài với quá khứ, mà hãy để đó là những kỉ niệm. Vì bạn luôn có “một người luôn nghĩ và lo cho bạn.”

T. (ký tên)

Chúc “bạn” sống vui và đạt được mong ước. Những lúc vui thì hãy bỏ T qua một bên, còn lúc buồn hãy nhớ T luôn sẵn lòng nghe và san sẻ cùng “bạn.”

Tuy viết những dòng này rất buồn nhưng T không có quyền bắt một người chờ đợi mình, mong L hãy hiểu và coi T như người trên chữ “thân” và dưới chữ “bồ”! TT_TT

Giờ tính sao? What can I do about it?

Xin chào mọi người, đã lâu quá mình hông có viết bài gì mới, nhưng lâu lâu mình vẫn nhận được đăng ký và comment của các bạn <3. Xin cảm ơn các bạn vẫn ghé blog “tùm lum” của mình và đọc các tâm sự của mình.

Nhân hôm nay đọc bài blog mới của Chi Nguyễn “Rồi sao? What can you do about it? Làm mình nhớ lại khoảng thời gian mình còn sống ở Việt Nam. Mỗi người mỗi cảnh, lúc đó cả gia đình đợi chờ giấy tờ bảo lãnh sang Mỹ và không biết lúc nào thì được gọi, có được gọi hay không, hay đang học đang làm dở dang thì lại phải bỏ hết để đi sang Mỹ. Trong cái tâm lý đó, mình lúc nào cũng bị dằn xé giữa cuộc sống của đi hay ở, nếu đi thì cần gì phải cố gắng đi học, đi làm ở Việt Nam làm gì nữa. Một phần ba mẹ cũng chẳng ép coi mình muốn học gì, làm gì cho tương lai, nên mình làm những gì mình thích, không quan trọng tiền bạc, cũng không quan tâm công việc đó sẽ đưa mình đến đâu. Mọi kế hoạch đều là “cái gì đến sẽ đến” hay làm cho vui. Mình rớt tốt nghiệp ở ĐH Ngoại Thương lần 1, và thi lại lần 2 thì vừa đủ điểm pass. Cho dù có bằng ĐH, mình cũng chẳng làm những ngành nghề liên quan như các bạn cùng thời, mình đi làm marketing và front desk của studio Soham Yoga. Don’t get me wrong. Thời gian làm việc ở Soham tuy là một tiệm nhỏ, nhưng mình học được rất nhiều từ hai anh chị chủ có tâm, khởi nghiệp. Mình cũng được phép thử các thứ linh tinh mình thích như làm website, bán hàng, customer service, học yoga miễn phí, hehe.

Sau đó, bạn trai mình lúc đó (chồng mình hiện tại) cũng suốt ngày làm công tác tư tưởng cho mình. Cho dù tương lai không xác định, lại nằm trong tay người khác đi nữa, mình cũng có QUYỀN tự quyết định cho cuộc sống mình muốn. Hãy cứ bước một bước, dấn thân vào làm các công việc thử thách, dù gì mình cũng sẽ học được một cái gì đó mới. Không thì làm việc kiếm tiền, để đi chơi, du lịch hay để dành cho tương lai. Nên từ lúc đó, mình thay đổi suy nghĩ, và vào làm tại Bosch. Công việc ở Bosch thì chán. Công ty càng lớn, công việc mình được làm lại càng nhỏ xíu đi. Một phần mình cũng chẳng muốn chứng tỏ bản thân, cố gắng nhiều mà chẳng được công nhận, rồi còn bị ganh ghét nơi công sở bởi các bánh bèo vì mình chơi với toàn con trai :)). Ủa?! Và chuyện gì đến cũng đến, mình xin nghỉ việc vì cảm thấy chán nản, không phát triển được bản thân theo cách mình muốn, cũng không được làm những việc mình thích. Mình nghỉ việc trước khi gia đình có tin phỏng vấn visa nữa. Nên sau đó lại những chuỗi ngày cầm hồ sơ đi phỏng vấn, cả tháng trời và đùng một cái thì lịch visa tới. Và mọi thứ thay đổi nhanh chóng trong vòng 1 tháng, cả gia đình mình sang Mỹ định cư.

Từ khi sang Mỹ, thì mình cảm thấy mình trưởng thành một cách nhanh chóng, cả trong suy nghĩ và hành động. Mình quyết định từ bỏ hết tất cả và làm lại từ đầu. Mình không cảm thấy ngại và đi làm cả những công việc lao động được cho là thấp nhất: làm nails (có khi cả ngày chỉ ăn 1 ổ bánh mì, không dám uống nước vì sợ không có giờ đi è, vừa làm vừa nghĩ chuyện để nói chuyện với khách, mà mình thì introvert nên rất rất khó khăn), phục vụ nhà hàng (chạy suốt 5~8 tiếng mỗi ngày, chịu complain cả hai phía khách và bếp, học thuộc menu, nguyên liệu trong món ăn, cách làm nước uống, vv… Mà mình thì thích món gì làm nhà hàng đó nên đổi tiệm khoảng 1-2 tháng/ lần haha: Việt, Thái, Nhật, Hàn) công nhân Amazon (haiz, công việc rất cực đi đứng liên tục suốt 10h/ ngày, khiêng vác đồ nặng, ăn trưa chỉ có 20′ và mình luyện được tuyệt chiêu ăn nhanh trong 10′, chủ thì keo, nhưng vì benefit rất tốt nên cũng ráng làm).

Trong khoảng thời gian đó, mình vẫn đi học, vì mục tiêu mình đặt ra là đi học lại nên những công việc trên mình chỉ xem là công cụ kiếm tiền giúp mình đạt mục đích. Một năm đầu tranh thủ tự học tiếng Anh để đi thi compass test (bài thi đầu vào tiếng Anh về Toán và Văn, đánh giá lớp English và Math mình được vào). Hai năm sau đó, mình lấy được bằng AA (tương đương Cao đẳng), và xin chuyển lên học tiếp lên BA (tương đương Đại học). Hai năm sau đó với chương trình Bilingual teaching program của Highline kết hợp với trường Western Washington University, mình đã đạt được ước mơ làm giáo viên với thời gian ngắn hơn chương trình bình thường 1 năm (chương trình bình thường phải học 2 năm, và đi thực tập 1 năm sau đó mới được cấp bằng dạy). Nói ra thì thấy đơn giản, chỉ đi học và đi làm thôi mà, có gì đâu mà than đúng hông. Ở ngoài nhìn vào thì đơn giản, nhưng mỗi ngày mình đều phải làm 8 tiếng, đi học buổi tối 3 tiếng, về nhà phải plan cho các nhóm và bài giảng ngày hôm sau, nên thời gian đó mình chỉ ngủ có 5-6 tiếng mỗi ngày. Ồ, còn thứ bảy thì đi học cả ngày. Còn ngày chủ nhật thì ngồi plan và làm bài tập của lớp. Hai năm trôi qua một cái vèo, có bằng BA nhưng vẫn phải thi những 4-5 cái test của Bang mới được chính thức đứng lớp dạy. Và tất cả những việc đó không thể đạt được nếu như mình không quyết tâm thực hiện. Nên mình cảm thấy tự hào nhiều khi vượt qua được mấy cái đó và vẫn còn sống, vẫn là con người, haha =))).

Hiii, rồi giờ kể chuyện năm nay. Đại dịch đến một cái đùng, vì mình cũng quen chuyện bất ngờ rồi, nên nghĩ chuyện sẽ làm gì tiếp theo “What can I do about it?” Năm nay mình gặp thêm những thử thách mới, khó khăn mới. Mình được dạy trường cấp 2 (khác hoàn toàn với cấp 1 mình thực tập). Dạy môn Xã hội học (là lịch sử, địa lý, các môn mình dở nhất khi đi học ở VN) và Văn (hic, môn này mình vừa dở vừa không thích, ngay cả các bài essay tiếng Anh điểm cũng không cao, đủ pass T_T). Ok!

“Ông trời chỉ cho chúng ta thử thách để ta có thể vượt qua”

Jin (Japansese TV Series).

Mình đặt mục tiêu là xây dựng cộng đồng lớp, xây dựng mối quan hệ với mấy đứa, để mấy đứa tin tưởng và vượt qua năm học khó khăn trong đại dịch này. Và cái hình trên là mình được đề cử Gold star rookie teacher (giáo viên mới ngôi sao vàng) bởi học sinh. Mỗi lúc khó khăn tột độ, những lúc mình nghĩ đến việc từ bỏ, thì những kỉ niệm về thành công như vậy giữ mình ở lại với mấy đứa. Tất cả rồi cũng sẽ qua đi, chỉ có kỉ niệm là ở lại. Mình cũng cảm thấy vui vì đạt được mục đích của mình năm nay rồi. Như bài viết của Chi Nguyễn, hãy cố gắng hết sức có thể, lập ra mục tiêu và phải quyết tâm đạt được nó bằng mọi giá, thì cho dù mình không đạt được mình vẫn có thể hãnh diện vì nỗ lực hết sức.

Năm nay mình cũng thấy hơi tội lỗi vì bỏ bê blog. Một phần vì bận soạn bài, soạn giáo án cho 3 lớp khác nhau. Một phần vì mình đang học lên Master online (hơi bị điên đó, hic). Chương trình này nó linh động thời gian, mình học, thi và kết thúc nhanh hay chậm do bản thân mình. Có người hoàn thành chỉ trong 2 tháng, có người hoàn thành trong 1 kỳ 6 tháng. Còn mình thì vẫn đang procrastination – trì hoãn T_T. Nên đến giờ 8 tháng rồi vẫn chưa xong. Bây giờ mình sẽ quyết tâm lo học và lấy cái bằng trong hè này, quyết tâm, quyết tâm!

Chúc mọi người luôn an toàn và khỏe mạnh. Mong đại dịch này sớm được kiểm soát và cuộc sống có thể trôi đi nhẹ nhàng hơn. Sức khỏe tinh thần cũng quan trọng không kém nên mọi người đừng quá lo lắng về những việc mình không cần-trô (control) được. Luyện tập biết ơn mọi thứ, dù là nhỏ nhất, cũng giúp chúng ta bớt lo lắng và thanh thản hơn.

Chuyện tình thời Cô Vy (Nhật kí)

Xin chào và xin lỗi các độc giả của blog rất nhiều. Mình xin cảm ơn mọi người vẫn ủng hộ và ghé thăm blog trong hai năm vừa qua (hic, hai năm rồi đó chời, không thể tin được). Hai năm qua mình vẫn sống rất ổn, rất bận rộn theo nghĩa đen lẫn nghĩa bóng, mình đi tới 99% con đường theo đuổi ước mơ làm giáo viên của mình rồi :D. Rồi, cuộc sống mà, sẽ có những lúc không thể ngờ được, như chuyện Cô Vy ghé thăm tất cả mọi nơi trên thế giới, mọi kế hoạch, cuộc sống không được như trước. Cuộc sống mình cũng có phần đảo lộn, nhưng may mắn mình vẫn còn có công việc, có học trò để lo lắng, có gia đình để chăm sóc, có một đống (vâng, một núi) bài tập để làm và tốt nghiệp (ừ, tốt nghiệp online luôn, hic). Thôi, không dài dòng nữa, để mình kể câu chuyện tình thời Cô Vy cho các bạn nghe :D.

Tiếp tục đọc “Chuyện tình thời Cô Vy (Nhật kí)”

Thông thạo kỹ năng đọc – viết

Hôm nay mình muốn bàn về Thông thạo kỹ năng đọc viết (Balanced literacy). Theo như chỉ tiêu của phòng giáo dục nơi mình, các em học sinh khi tốt nghiệp cấp 1 sẽ thông thạo cả hai thứ tiếng – Việt – Anh, hoặc Tây Ban Nha – Anh. Điều này có nghĩa các em có thể đọc, viết, và nói chuyện như một người bản xứ. Chương trình dạy học song ngữ này từ mẫu giáo đến lớp 5, các em sẽ học nửa ngày với một thứ tiếng, và buổi chiều sẽ học tiếng Anh. Các em sẽ nghe, nói, đọc, viết và thay đổi liên tục như vậy. Mục tiêu thì rất hay, và rất khó cho giáo viên vì phải soạn tận hai bài giảng (vì có vài em sẽ ở chung lớp đó nguyên ngày nên sẽ biết nội dung và sẽ dễ chán).

Tiếp tục đọc “Thông thạo kỹ năng đọc – viết”

Bắt đầu làm cô giáo rồi

Đầu tiên mình muốn gửi lời xin lỗi đến các bạn độc giả. Mình hứa là mỗi tuần sẽ viết một bài nhưng hơn cả tháng rồi mình chưa viết được bài nào, hic. Mình cảm thấy rất là áy náy. Một phần vì quá bận rộn với trường, lớp (vừa làm cô giáo, vừa đi học làm cô giáo nên trường lớp với mình có cả hai nghĩa luôn 😂).

Mình bắt đầu đi dạy ngày 5 tháng 9. Học thì tận 22 tháng 9 mới bắt đầu chuỗi ngày cày cục. Học cũng ít lắm, có 3 buổi tối và nửa ngày thứ bảy trong một tuần. Còn đi dạy thì hết liên tục 5 ngày trong tuần. Tiếp tục đọc “Bắt đầu làm cô giáo rồi”

Ước mơ…

Vài tuần trước, mình có nói chuyện với một, hai người bạn của mình về ước mơ. Đối với mình, ước mơ là một điều gì đó mà trái tim của bạn lúc nào cũng hướng đến, có thể gọi là mục tiêu của cuộc đời bạn, là điều bạn phải làm một lần trong đời. Tiếp tục đọc “Ước mơ…”

Ghi nhớ theo chuỗi “Chain linking”

Nguồn: http://jimkwik.com/kwik-brain-008/

Đây là một cách rất thú vị để huấn luyện trí nhớ khi bạn cần nhớ theo đúng thứ tự một cách hiệu quả. Không có trí nhớ tồi, chỉ có trí nhớ chưa được huấn luyện và đã được huấn luyện mà thôi. Không hẳn chỉ có học sinh mới cần phải học thuộc lòng, mà chúng ta cũng phải ghi nhớ bài thuyết trình, tên, lời thoại, hay một ngôn ngữ mới, nên ai trong chúng ta cũng cần phải ghi nhớ từ theo đúng thứ tự một lúc nào đó. Tiếp tục đọc “Ghi nhớ theo chuỗi “Chain linking””

Chọn cách “take notes” (ghi chú) hiệu quả

Nguồn: https://chloeburroughs.com/choose-best-note-taking-method/

Bài viết này giải thích và đánh giá 4 phương pháp ghi chú hiệu quả nhất:
– Bản đồ tư duy (Mindmaps)
– Phương pháp Cornell (Cornell method)
– Phương pháp dàn ý (Outline method)
– Phương pháp phân tích cấu trúc (The Structured Analysis method)

Tiếp tục đọc “Chọn cách “take notes” (ghi chú) hiệu quả”

“BRAIN DUMP” – Đổ “rác” cho bộ não hoạt động tốt hơn

Nguồn: https://kalynbrooke.com/life-and-style/time-management/brain-dump-101/

Bạn có bao giờ bị rối loạn giữa việc cần làm và việc bạn nghĩ mình nên làm chưa? Có khi nào buổi tối bạn trằn trọc không ngủ được vì đầu óc mình lúc nào cũng suy nghĩ đủ thứ với quá nhiều thông tin mà bạn không có thời gian để thực hiện?

Bản thân mình cũng có nhiều lúc như vậy, và bạn không phải ngoại lệ. Những việc suy nghĩ này khiến đầu óc và cơ thể chúng ta không thể nghỉ ngơi và ngủ ngon giấc. Cũng giống như việc bạn mở 26 tab trên máy tính, bạn không thể tập trung và giải quyết được bất cứ điều gì nếu bạn nhảy hết tab này đến tab kia. Bộ não chúng ta cũng như vậy, bạn không thể tập trung giải quyết công việc quan trọng trước mắt nếu cứ lo lắng hết chuyện gia đình, chuyện công việc khác, chuyện học hành, thi cử, xác thì ở đây mà tâm trí ở tận đâu đâu. Đây là cách đơn giản mà mình vừa học được, bạn có thể sử dụng với Bullet Journal hoặc với bất kì tờ giấy bình thường nào.

Tiếp tục đọc ““BRAIN DUMP” – Đổ “rác” cho bộ não hoạt động tốt hơn”